Tôi 35 tuổi, không đẹp nhưng dễ nhìn và nhiều người nói tôi dễ thương, tính tình siêng năng nhưng cũng dễ nổi giận. Chồng tôi 43 tuổi, không đẹp trai nhưng tính dễ thương, siêng năng và chăm chỉ. Tôi quen và đi đến hôn nhân với anh cũng vì thấy anh là người có thể nương tựa và tin tưởng. Chúng tôi lấy nhau đến nay được gần 10 năm, có được hai đứa con rất dễ thương, chúng là tất cả đối với tôi.
Lúc mới cưới, chúng tôi đôi lúc cãi vã rồi cũng qua, sau khi cưới được hai năm tôi theo về quê anh để sống và lập nghiệp. Lúc đó tôi đang có việc làm ổn định nhưng vì anh không tìm được việc nên tôi bỏ tất cả theo anh. Lúc mới về quê, tôi ngày đi làm, tối về lo cho chồng và đứa con mới được một tuổi. Chồng tôi vì bận làm thêm ca nên ít khi quan tâm đến con, mọi thứ chỉ dựa vào tôi. Ban đầu tôi cứ nghĩ chồng quá bận rộn với việc kiếm tiền nên ráng gồng gánh việc nhà cửa, con cái, cũng không thấy vất vả bao nhiêu, miễn sao vui vẻ hạnh phúc là được.
>> Những loi chuc 20/10 dành tặng mẹ
Cuộc sống tưởng như hạnh phúc nhưng sau đó không lâu tôi tình cờ phát hiện chồng trò chuyện nhiều với một cô gái. Tôi đến nói chuyện với cô ta, cô ta xin lỗi vì không biết chồng tôi đã có vợ. Tôi rất buồn và thất vọng, lại cảm thấy buồn hơn khi mình không làm tròn bổn phận người vợ hay sao mà chồng phải đi tìm nguồn vui khác. Lúc đó tôi muốn chia tay nhưng gia đình chồng khuyên và chồng cũng tỏ ra biết lỗi, rồi cảm thấy sự việc chưa đến nỗi nào nên cho qua. Nhưng vết thương vẫn là vết thương, một khi đã mất niềm tin rồi khó tìm lại được.
Cuộc sống bận rộn nhưng buồn bã cứ trôi qua. Đến nay cũng gần 10 năm nhưng chồng tôi tính vẫn vậy, cả 3 năm nay anh không còn làm tăng ca nữa, cũng không giúp đỡ tôi việc gì. Nay tôi đã có hai con mà chồng ngoài việc đi làm ra thì về nhà chỉ ôm máy tính chơi game, mỗi ngày chơi trung bình 4 tiếng, nhiều là 6-8 tiếng, lúc ăn cũng chơi, ngủ cũng chơi, ngày nào cũng thế. Tôi đã nói nhỏ có, to có nhưng vẫn không thay đổi được.
Chúng tôi là vợ chồng nhưng có ngày chẳng nói được với nhau mấy lời, chồng cũng không bao giờ tâm sự, riết rồi tôi cũng không hiểu được chồng đang nghĩ gì. Thỉnh thoảng tôi coi điện thoại anh thấy mỗi ngày anh chat với không biết bao nhiêu người, hỏi thì anh cứ nói họ là chị em bà con hoặc bạn bè cũ. Tôi cũng không biết có đúng vậy không vì bà con anh đông quá tôi không biết hết. Khi hỏi tại sao anh có chuyện không tâm sự với vợ lại đi nói chuyện với người khác thì anh bảo tôi không giúp gì được, chúng tôi không có gì để nói. Tôi cũng lặng người. Tôi không còn biết phải làm gì với gia đình đang từ từ đổ vỡ này.
>> Tổng hợp nhung cau noi hay ve cuoc song quanh ta
Tôi ngày chỉ biết đi làm, về dọn dẹp, nấu cơm, lo cho con bất kể những lúc khỏe hay bệnh. Chồng thì lúc vui thì phụ tôi đôi chút, lúc buồn thì cứ chơi game và đi ngủ, bỏ mặc cho tôi. Con tôi đã đi học nhưng chồng chưa bao giờ ngồi xuống chỉ bảo nó làm bài vở, mỗi khi dạy con điều gì hoặc nó nghịch không nghe lời là anh ra tay đánh con. Tôi nhớ lúc con còn nhỏ, chồng bảo con đi đánh răng con không đi, thế là chồng tôi tát vào mặt làm con chảy máu răng. Tôi giận, la chồng thì anh nói tại tôi thương con nên nó lì. Tôi cũng chẳng hiểu chồng dạy con được những gì khi cứ động tới là đánh. Riết rồi con tôi cũng không thích cha, cái gì cũng muốn mẹ làm, mẹ không làm thì thôi chứ không muốn cha. Khoảng cách của hai người họ cũng ngày một xa.
Ngồi đây viết ra tâm sự này tôi cảm thấy buồn tủi quá, đôi lúc cũng không biết còn nấn ná ở lại quê chồng làm gì khi tình cảm với chồng ngày một mờ đi. Nếu tôi ra đi thì không lo gì về mặt kinh tế vì có thể tìm việc khác dễ dàng và lo cho chúng đầy đủ. Chỉ sợ hai con sẽ buồn khi không có cha nên tôi còn do dự không biết làm sao mới đúng. Xin các bạn cho tôi lời khuyên. Chân thành cám ơn.