“Khỏi phải nói, lúc tôi thấy em ở trong nhà mình, cạnh anh trai, cái thằng Từ Hải trong tôi nó chết đứng nhanh thế nào…” Theo bao phu nu
Em bé hơn tôi một tuổi, năm đó trong đội văn nghệ trường cấp 3 hay chơi chung. Em dễ thương, vui vẻ nên mấy chàng lớp trên như tôi cũng thích lắm. Đứa ít thì mua cho em ly sinh tố dâu, đứa nhiều thì cứ lân la tặng hoa tặng quà. Riêng tôi thích vừa vừa thôi nhưng có ưu thế vượt trội nên được ngày ngày đưa đón em trong sự ganh tỵ của chúng nó. Chẳng là nhà em trên đường về nhà tôi nên tiện thể tôi chở về giúp. Về sau, thành thói quen, đi học hay đi tập đều có nhau đi cùng cả.
Còn nhớ lễ tốt nghiệp năm đó của khóa tôi, đội văn nghệ làm cả một chương trình văn nghệ vừa xúc động vừa hoành tráng. Tôi đệm cho em hát một bản rất dễ thương. Nghe xong ở dưới ai cũng sụt sùi thút thít. Chính là tháng 5, là mùa này trong năm chúng tôi tạm biệt nhau để mỗi đứa một phương trời. Nhưng trước đó tôi cũng đã kịp tỏ tình với em. Khỏi phải hỏi tôi vui ra sao khi em đồng ý.
Vậy là cả mùa hè được có nhau. Em học hè mỗi ngày còn tôi cứ làm nhiệm vụ đưa đón. Lúc về chở em đi nhà sách, mua kem, dạo mát. Ba mẹ ép tôi đi du học nên tháng đó bạn bè bận rộn ôn thi còn tôi cứ ung dung bên người yêu, rất hạnh phúc.
Mà rồi mùa hạ qua mau, em nhập học, còn thủ tục của tôi cũng xong xuôi. Cầm trên tay cái vé mà chẳng lấy làm gì háo hức. Ông anh còn ghẹo: “Được đi du học sướng hơn khối người đó, hơn cả anh mày khi xưa, bố mẹ chưa có tiền nên chả được đi. Ở đó mà ủ rũ, đồ ẻo lả. Mày là không nỡ xa nhà này mới buồn hay không nỡ xa em gái nào đó?”. Tôi cúi gằm mặt xuống chả nói gì với lão. Lão không thể nào hiểu được. Người ta là không muốn xa Việt Nam chứ bộ. Thách lão bây giờ chịu bỏ Việt Nam mà đi ấy – Tôi nghĩ thầm.
Cái buổi chia tay em thật buồn. Biết trước cả rồi mà cả hai cứ ôm nhau khóc lóc. Hồi đó còn trẻ con, nhiều cảm xúc. Tôi hứa ráng về chơi với em mỗi hè. Khuyên em học hành tốt, biết đâu có cơ hội sang học cùng tôi. Nói vậy thôi chứ tôi biết mọi thứ mông lung lắm. Em xinh thế này, ngoan thế này, kiểu gì chẳng khối anh trai săn đón. Thật ngậm ngùi mà.
Chúng tôi vẫn tiếp tục yêu nhau đến 2 năm sau đó. Suốt ngày nhắn tin qua lại, hỏi thăm mấy lời sướt mướt. Rồi đến một ngày không đẹp trời cho lắm, sẵn kết quả học hành không suôn sẻ, tôi kiếm chuyện gây nhau với em. Chuyện chả có gì mà cứ nói qua nói lại. Thật con nít! Rồi nặng lời, rồi lớn tiếng, rồi chia tay. Đúng là cái thời người ta gọi trẻ trâu, thật tùy hứng, tùy tiện.
Mấy ngày đầu còn thấy vui vẻ, tự do, nhưng đến lúc bắt đầu nhận ra em khóa facebook, chặn điện thoại thì tôi mới phát hoảng. Nhờ bạn bè liên lạc với em cũng không được. Ngẫm lại mới thấy lúc trước đã nói mấy câu làm tổn thương người yêu ghê gớm. Ôi! Cái thằng tồi trong tôi! Người ta giận là phải.
Rồi thế là chính thức thất tình và ế suốt 1 năm. Một năm cuối cùng thì bắt đầu phục hồi và lao vào học để tốt nghiệp. Cũng thôi không tò mò em giờ ra sao nữa. Lâu rồi thấy cái gì cũng nhạt. Vẫn là mỗi tối chơi Dota cùng đám bạn ở ký túc xá với cuối tuần đi tập lân với hội du học sinh là vui nhất. Ở đó rất nhiều bạn gái xinh, nhìn thật thích. Nhưng tôi chả thích ai.
Tàn tàn hết 4 năm rồi về Việt Nam. Chả có đứa nào bất hiếu như tôi cả. Không có người yêu là không còn lý do về hè nên học một mạch chả thèm thăm lại chốn xưa. Cứ hè bố mẹ lại khệ nệ quà bánh sang thăm. Lần này vừa học xong về gấp là vì lão anh lấy vợ. Nhất định gọi tôi về đứng trong dàn phụ rể. Còn hứa sẽ may cho tôi bộ lễ phục mới chứ không phải đi thuê ở tiệm. Thật biết cách lấy lòng!
Buổi tối mấy hôm đầu về nhà toàn bị mẹ giữ vỗ béo. Đến ngày thứ tư định hẹn hò bạn bè đi chơi thâu đêm thì bố dặn về sớm ăn cơm, có chị dâu tương lai sang chơi. Tôi gật gật lia lịa rồi chuồn đi lẹ nhưng lòng cũng háo hức mong về sớm nhìn mặt chị dâu.
Mà rồi bước về đến nhà thì tôi chỉ ước chưa từng về sớm. Mẹ chưa giới thiệu tôi cũng hiểu cái cô đang ngồi gọt táo, cười cười nói nói với mọi người chính là chị dâu. Mà chị ta chính là em, cô người yêu cũ của tôi. Khỏi phải nói cái lúc đó, thằng Từ Hải trong tôi nó chết đứng nhanh thế nào. Tự nhiên thấy cổ họng khát khô, cứ ráng nuốt nước bọt ực ực xuống mà nghẹn lại hoài. Nhà bên cạnh, cái ông hàng xóm vừa chuyển tới mở cái bài nhạc gì đến là thảm: “Về nhà làm gì khi cô đơn giày xéo cõi lòng…”. Cái bài thiệt sến mà tôi chả thích nghe thì bây giờ thực sự quá hợp với hoàn cảnh tôi lúc này. Thiệt là thảm!
Sau đó tôi chả nhớ gì nữa. Không biết đã ứng xử thế nào với em. Không biết là làm sao mà đêm đó đã trôi qua suôn sẻ. Chỉ biết nó qua rồi. Mở mắt ra thấy cái đồng hồ cứ kêu tích tắc. Ngoài ôm cái gối ra chả muốn làm gì nữa. Cứ như bị thương tổn trầm trọng.
Mà ngộ chưa, lấy quyền gì tổn thương. Là tại tôi là thằng hời hợt, gây với người ta rồi khiến người ta chia tay. Cũng là tôi hời hợt nên không chịu quay về kiếm em nói xin lỗi rồi làm hòa. Chính tôi để mọi thứ trôi đi mà giờ nằm đây thấy như mình bị phản bội, còn ganh tỵ với cả lão anh. Có phải là đang quá trẻ con không? Thôi! Không biết đâu! Đi chơi vài trận Game cho định thần cái đã.
Vậy là tôi ngồi chơi tới sáng, rồi trưa, rồi tối. Lão anh về nhà gõ cửa bảo muốn nói chuyện riêng. Đã nói cái gì đó đại loại là biết hết rồi nhưng vẫn rất thương em và hôn lễ cũng sắp cử hành nên mong tôi cứ coi như không có gì. Tôi lại gật gật lia lịa nói hiểu hiểu, vờ như chả quan tâm. Mà kỳ thực lão vừa đi thì lại nằm dài ra giường thất thần. Ông hàng xóm lại mở cái bài nhạc ão não đó…
Bị buồn!!! Thật nhiều!!!
Giờ cái thằng tôi thấy mình bối rối hết sức. Vò đầu bứt tai nghĩ mãi không ra từ đây đến đám cưới hai người đó tôi làm sao mà sống nổi. Chỉ cần một động tĩnh của tôi không đúng là ai cũng khó xử. Đêm còn nằm mơ bậy bạ nữa chứ, thấy năm đó tôi nhường anh hai đi du học và giờ người lấy em là tôi. Tày trời mà!
Chỉ ước ai có kinh nghiệm trong hoàn cảnh éo le này làm ơn cho tôi kinh nghiệm. Chỉ tôi xem làm sao mà tàng hình được trong cái đám cưới đó.
Xem thêm: Những tam su tham kin về tình yêu, gia dinh và cuộc sống, chuyện ngoại tình,…